Sau khi giành chiến thắng tại British PGA vào các năm 1978, 1980 và 1981, Sir Nick Faldo tiếp tục gặt hái thành công ở châu Âu, đứng đầu bảng xếp hạng tiền thưởng vào năm 1983, trước khi vượt đại dương để giành chiến thắng tại Sea Pines Heritage Classic vào năm 1984. Nhưng không phải mọi thứ đều thuận lợi.
Mặc dù Sir Nick Faldo chỉ hai lần kết thúc ngoài top 12 trong các lần tham dự The Open từ năm 1978 trở đi, nhưng ông gặp nhiều khó khăn trong việc tiếp cận chiến thắng tại các sự kiện major. Điều đó khiến ông đi đến một quyết định phải thay đổi swing để biến giấc mơ thành hiện thực.
Sir Nick Faldo vô địch The Open 1987 với việc ghi 18 điểm par liên tiếp ở vòng đấu cuối cùng
Ở thời điểm giữa thập niên 80, Sir Nick Faldo đã nhờ đến sự giúp đỡ của huấn luyện viên David Leadbetter. Ông thay đổi từ backswing và sau đó là downswing, nhưng không hoàn làm theo những gì Leadbetter hướng dẫn. Leadbetter đã nói với ông rằng sẽ mất ít nhất vài năm để có kết quả, vì vậy sự do dự của Faldo là điều có thể hiểu được. Tuy nhiên, ông đã quyết tâm theo đuổi, hoàn toàn hiểu rằng sẽ phải chịu nhiều đau đớn trước khi đạt được thành công.
Tại The Open 1987, Sir Nick Faldo phải đối mặt với nhiều ứng cử viên nặng ký. Ian Woosnam – người vừa giành chiến thắng tại Scottish Open với cách biệt bảy gậy tuần trước đó, và Sandy Lyle là hai golfer người Anh được kỳ vọng sẽ tỏa sáng tại Muirfield. Trong khi các golfer châu Âu khác như Seve Ballesteros và Bernhard Langer là những ứng cử viên hàng đầu, cùng với nhà đương kim vô địch Greg Norman và người chiến thắng tại Muirfield năm 1980 Tom Watson.
Rodger Davis đã có màn khởi đầu ấn tượng, với vòng đầu tiên 64 gậy (-7) trong điều kiện thời tiết thuận lợi ở vòng đầu tiên. Kém hơn 4 gậy, Sir Nick Faldo xếp vị trí thứ 5, giúp ông có cơ hội cạnh tranh tốt. Paul Azinger cũng có kết quả tương tự Faldo, cùng với Nick Price và nhà vô địch The Masters Larry Mize, tất cả đều kém Bob Tway, Ken Green và Lee Trevino một gậy.
Sau 36 hố, Paul Azinger vươn lên dẫn đầu với -6 gậy. Sir Nick Faldo đánh 69 gậy vòng 2, đó là một nỗ lực tốt khi điều kiện thời tiết không thuận lợi, giúp ông cách vị trí dẫn đầu một gậy.
Bước vào vòng cuối, Paul Azinger vẫn giữ lợi thế một gậy dẫn so với Sir Nick Faldo và David Frost. Nếu có điều gì nhấn mạnh sự nhất quán mới mẻ trong phong độ của Faldo, đó chính là vòng cuối cùng tại Muirfield vào Chủ Nhật, ngày 19 tháng 7. Mười tám cú putt ghi điểm par liên tiếp dưới áp lực ngày càng tăng đã giúp Faldo giành được danh hiệu major đầu tiên, hoàn toàn xác nhận những thay đổi trong cú swing mà ông đã nỗ lực làm việc không ngừng với Leadbetter. Nhưng câu chuyện của Faldo chỉ là một phần của câu chuyện trong ngày mưa phùn nổi tiếng năm 1987.
Dù Faldo đã dũng cảm cứu par từ các bunker ở hố bảy, tám và mười, nhưng trong suốt thời gian dài của vòng cuối, có vẻ như mọi nỗ lực của ông sẽ trở thành vô nghĩa. Azinger đã hoàn thành nửa đường với 34 gậy (-2), nâng khoảng cách dẫn đầu lên ba gậy.
Nhưng Sir Nick Faldo đã chứng minh vào thời điểm đó, chín hố cuối cùng trong giải major là một bài kiểm tra khắt khe về kỹ thuật của người chơi cũng như sức mạnh tinh thần của họ. Dấu hiệu xuất hiện khi Azinger đánh vào bunker ở hố 10 và mắc bogey. Một tình huống ba putt ở hố 11 đã rút ngắn khoảng cách giữa ông và Faldo xuống 1 gậy. Azinger giữ vị trí dẫn đầu cho đến hết hố 17, nhưng khi hai golfer tiến đến hố cuối, sương mù càng dày đặc hơn.
Trong khi Faldo đánh bóng vào fairway một cách hoàn hảo, Azinger đánh bóng vào cát và buộc phải chia gậy. Lợi thế thuộc về Faldo. Ông tiếp tục thực hiện cú đánh thứ hai không chút lo lắng, đưa bóng gần 40 feet đến cờ. Cú putt đầu tiên của ông đưa bóng cách hố 5 feet, nhưng cú putt tiếp theo cho thấy sự kiên cường, điểm par thứ 18 trong ngày trao cho Faldo chức vô địch The Open, khi Paul Azinger mắc bogey ở hố cuối.
“Tôi biết mình sẽ làm được. Và tôi biết tôi phải làm được,” Faldo nói với báo chí sau chiến thắng. Đó là danh hiệu major đầu tiên và ông gia nhập danh sách những người chiến thắng tại Muirfield như Henry Cotton, Gary Player, Jack Nicklaus, Lee Trevino và Tom Watson.
Trong nhiều cuộc phỏng vấn mà Leadbetter thực hiện sau đó, huấn luyện viên đã không tiếc lời khen ngợi Faldo và tất cả những nỗ lực mà ông đã bỏ ra: “Anh ấy đã kiên trì khi những người khác có thể đã bỏ cuộc. Dù có chuyện gì xảy ra, anh ấy quyết tâm phải làm cho đúng.”
Đối với Sir Nick Faldo, The Open 1987 là sự khẳng định rằng ông đã đúng từ đầu với những lựa chọn cho thay đổi của mình. Sự nghiệp của anh không bao giờ nhìn lại. Sau The Open, ông là một thành viên quan trọng của đội tuyển Ryder Cup châu Âu chiến thắng năm 1987, Faldo đã suýt giành chiến thắng tại US Open 1988, thua Curtis Strange trong một trận play-off, và sau đó là hai chiến thắng The Masters liên tiếp.
Tổng cộng, Sir Nick Faldo đã thêm ba danh hiệu The Masters và hai chiến thắng The Open nữa vào bảng thành tích của mình. Ông trở thành một trong những golfer thành công nhất của Vương quốc Anh. Với sự hỗ trợ của Leadbetter, Faldo đã rời khỏi hàng ngũ những người giỏi để trở thành một huyền thoại thực sự.