The Open Championship 2006 - Nhìn lại khoảnh khắc xúc động nhất trong sự nghiệp của Tiger Woods
08:27:00 18/07/2023

Đã 17 năm trôi qua kể từ chiến thắng major thứ 11 của Tiger Wood trên sân Hoylake. Nhưng những hình ảnh đẹp về giải đấu đó vẫn còn vẹn nguyên cho đến tận bây giờ.

Tiger Woods luôn toả ra một vầng hào quang nghiêm nghị, ánh mắt sắc lẹm và khuôn mặt chẳng chút biểu cảm trên sân golf. Thật dễ hiểu khi Tiger có hào quang kiên định đó. Bởi từ khi còn nhỏ, anh đã được cha mình - ông Earl Woods dạy phải luôn cứng rắn và chuẩn bị sẵn sàng cho mọi áp lực. Chính sự dạy dỗ đó đã chúng ta đã có một Tiger Woods vĩ đại như ngày hôm nay. 

Bố chính là một trong những người quan trọng nhất với anh và cũng chỉ có bố mới có thể làm một Tiger mạnh mẽ kiên định trên sân oà khóc như một đứa trẻ. Khoảnh khắc Tiger ôm chầm lấy caddie của mình rồi bật khóc sau khi giành chiến thắng Open Championship trên sân Hoylake 17 năm trước có thể là một trong những hình ảnh xúc động nhất trong sự nghiệp của anh. 

Vào ngày 3 tháng 5 năm 2006, Earl Woods qua đời ở tuổi 74 và Tiger Woods mất đi người cha, người cố vấn và người bạn thân nhất của mình. Sáu tuần sau, Tiger chơi ở giải đấu đầu tiên kể từ khi cha anh qua đời, U.S. Open 2006, 2 vòng đấu với số điểm 76 gậy ở Winged Foot để lần đầu tiên không qua cắt loại tại một sự kiện major. 

Nhưng trong sự kiện tiếp theo tại Western Open, Tiger Woods đã thể hiện một khả năng phục hồi đặc trưng mà anh đã được học từ cha mình, kết thúc ở vị trí T-2. Và hai tuần sau, khởi đầu với The Open Championship 2006 tại Royal Liverpool, Woods sẽ bước vào giai đoạn được cho là vĩ đại nhất trong sự nghiệp của mình. 

Màn trình diễn tại Hoylake vì một vài lý do lại đặc biệt đáng chú ý. Đầu tiên, Tiger chỉ sử dụng gậy driver của mình một lần trong cả bốn vòng đấu. Tiếp theo đó là phản ứng của anh khi giành được major thứ 11 của mình khác nhiều so với những lần khác. Sau khi hoàn thành hố cuối cùng để giành chiến thắng hai gậy trước Chris DiMarco, Tiger Woods hân hoan giơ tay lên như mọi lần, nhưng ngay sau đó Woods đã ôm chầm lấy caddie Steve Williams và bắt đầu khóc nức nở. 

Williams đã chỉ tay lên trời và cố gắng hết sức để an ủi, nhưng Tiger vẫn tiếp tục khóc khi cả hai rời khỏi green. Ngày hôm sau đó Woods chia sẻ "Stevie đã nói với tôi khi chúng tôi đến lượt đánh cuối cùng, 'cái này là dành cho bố'. Và sau đó, sau cú đánh cuối cùng đó, tất cả những cảm xúc trong tôi như tuôn trào. Chúng đã bị khóa chặt trong đó. Tôi nhớ bố tôi vô cùng. Tôi ước gì bố có thể ở đây để chứng kiến ​​điều này. Bố luôn thích xem tôi giành được những chiến thắng major, và điều này sẽ khiến bố mỉm cười."

Những tay golf chiến thắng có thể sẽ khóc, nhưng tay golf chiến thắng này thì không. Ít nhất, cho đến khi anh ấy giành được vị trí số 1 mà không có bố. 

Trong những năm gần đây chúng ta đã thấy một Tiger Woods thân thiện hơn, dịu dàng hơn, có lẽ lên chức bố, bị chỉ trích sau những vụ bê bối và bị suy sụp bởi những chấn thương đã làm anh thay đổi ít nhiều. Tiger Woods đã không cầm được nước mắt khi kết thúc cơn hạn hán dài không thắng tại Tour Championship 2018, anh đã khóc một chút sau khi ôm các con tại The Masters 2019. Anh ấy cũng đã rơi nước mắt tại The Open Championship năm ngoái bởi đấy có thể là lần xuất hiện cuối cùng của anh ấy tại St. Andrews.

Nhưng một lần nữa, không có gì giống như những giọt nước mắt mà chúng ta đã thấy từ Tiger sau chiến thắng The Open Championship 2006. Tiger để những cảm xúc đó tuôn trào ở hố cuối cùng đó và sau đó ngay lập tức quay lại nhận cup với ánh mắt kiên định thường thấy và nụ cười trên môi. 

Chỉ còn vài ngày nữa thôi The Open Championship sẽ chính thức quay trở lại với Hoylake. Tuy Tiger không thể tham gia giải đấu năm nay nhưng những ký ức mà anh để lại ở Hoylake 17 năm trước chắc chắn sẽ còn mãi trong lòng người hâm mộ. 

Kiều Thu Hà